Sau khi hắn nói xong, trụ kim loại to lớn kia phóng ra một tia sáng bay tới thẳng chân trời, ánh sáng kia chiếu xuyên vào tầng mây rồi hóa thành bông tuyết từng chút bay xuống.

Hiện giờ đã bắt đầu vào đông, trận tuyết này cũng không quá đột ngột, rốt cuộc thành phố Hóa Sơn cũng đổ trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Mặc dù trận tuyết này có chút kỳ quái.

Tuyết lóe ánh sáng trắng giống như không có thực thể vậy, xuyên qua vật cản rồi rơi lên người mỗi người, yên lặng ảnh hưởng tới đầu óc họ.

Ký ức giả tạo của toàn bộ mọi người ở thành phố Hóa Sơn cứ thế yên lặng không một tiếng động được tạo thành.

Trận ký ức bao gồm toàn bộ mọi người ở thành phố Hóa Sơn này, bọn họ sẽ không tìm được thứ gì không phù hợp trong ký ức, vì thế cũng sẽ không có tai họa ngầm.

Theo bông tuyết dần dần rơi xuống khắp mặt đất, trụ kim loại kia cũng dần dần biến mất trong không khí, trong mắt Ôn Văn lóe lên tia sáng kiêng kỵ.

Lúc dùng thứ này cần phải gọi nhóm siêu thợ săn đi ra ngoài chứng tỏ 'thiết bị chỉnh sửa ký ức cấp bậc thành phố' này cũng có ảnh hưởng nhất định đối với nhóm siêu thợ săn bọn họ.

Đột nhiên Ôn Văn hiểu được cái gọi là thiết bị chỉnh sửa ký ức kia căn bản không phải sản phẩm của khoa học gì cả.

Thậm chí có thể là dựa vào kiến thức của thế giới trong mà chế tạo ra!

Sức mạnh loại bỏ và chỉnh sửa ký ức này rất có thể tới từ một vị cường giả hoặc là vật thu nhận cấp bậc ít nhất cũng là Tai Biến!

Thứ gọi là thiết bị chỉnh sửa ký ức cấp thành phố kia và thiết bị chỉnh sửa ký ức loại nhỏ trong tay Ôn Văn, có lẽ chỉ là môi giới để truyền năng lượng mà thôi, thứ chân chính chỉnh sửa ký ức có lẽ chính là bản thân thứ đó.

Mối quan hệ này giống như Ôn Văn và đám con rốt chuột vậy!

Bởi vì Ôn Văn đã nhiều lần làm chuyện này nên mới có thể phát hiện manh mối.

Mà những thợ săn khác, nếu không đạt tới trình độ nhất định thì chỉ sợ không có cách nào phát hiện.

Thiết bị chỉnh sửa ký ức loại nhỏ bình thường có khả năng tiếp nhận lượng sức mạnh còn nhỏ hơn con chuột của Ôn Văn vô số lần, vì thế mới có số lượng lớn đến vậy, mà hiệu quả thì chỉ có thể ảnh hưởng tới người bình thường mà thôi.

Mà môi giới cỡ lớn thì hẳn là cấp bậc cao hơn con chuột của Ôn Văn một chút, rốt cuộc cũng là sản phẩm đặc chế, có thể ảnh hưởng tới tất cả người bình thường trong phạm vi, thậm chí cũng có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với người siêu năng.

Nếu như có môi giới cỡ lớn hoàn hảo, vấn đề là có tồn tại thiết bị điều chỉnh ký ức cấp bậc cả một khu lớn hay không?

Mà bản thân sức mạnh đó có ý nghĩ muốn vặn vẹo toàn bộ thế giới hay không?

Nếu như có thể, ký ức hiện giờ của Ôn Văn rốt cuộc có phải lả thật hay không?

Có khả năng Ôn Văn kỳ thực đã trải qua nhiều lần nguy cơ diệt thế nhưng anh đã quên mất rồi hay không?

Ôn Văn lắc đầu thở dài một tiếng, ngừng tự hỏi lan man.

Mặc dù đã có thực lực cấp Tai Nạn trung tự nhưng thế giới ở trong mắt anh vẫn bị một làn sương mù dày đặc bao phủ.

Không ai biết ở phía sau làn sương mù dày đặc kia rốt cuộc có thứ đáng sợ khủng khiếp gì.

...

Sau khi toàn bộ trận tuyết này biến mất, chỉnh sửa ký ức cũng hoàn thành.

Hiệp Hội Thợ Săn không cần phải tiến hành can thiệp trực tiếp, chỉ cần ở bên cạnh hướng dẫn thì có thể để chuyện này bình thản trôi qua.

Đối với những gì thành phố Hóa Sơn đã gặp phải, ngoại giới tỏ ra rất đồng cảm, nhưng cũng chỉ là đồng cảm mà thôi.

Trên tin tức thông báo một tiếng, tiến hành quyên góp chút tiền, mọi người cũng dần quên đi chuyện này.

Thậm chí vài năm sau, có lẽ ngoại trừ người dân ở thành phố Hóa Sơn, có lẽ sẽ không còn ai biết thành phố này đã từng gặp phải chuyện gì.

Thảm kịch như thế kỳ thực rất thường xảy ra trong liên bang, mọi người thường chỉ nhớ được một hai sự kiện, từ trước đến giờ cũng không hiểu được đó là một tai họa cấp bậc thế giới.

Bọn họ đã quen với loại tin tức này, thậm chí còn cảm thấy mình đang sống trong một thế giới rất tốt đẹp.

Trong mắt của người siêu năng như Ôn Văn, bọn họ không thể nghi ngờ chính là vừa ngu ngốc lại dốt nát.

Nhưng làm sao biết được ở trong mắt một vài sự tồn tại nào đó, người như Ôn Văn có phải cũng giống như những người bình thường kia hay không?

Ôn Văn không biết, cũng không muốn miệt mài theo đuổi vấn đề này.

Sau khi chỉnh sửa ký ức hoàn tất, Ôn Văn rời khỏi thành phố Hóa Sơn, đi tới thành phố Thái Hòa mà Sở Vĩ chấp hành nhiệm vụ trước đó, thành phố gần sát bên này không bị sự kiện bên thành phố Hóa Sơn ảnh hưởng, Ôn Văn quyết định ở nơi này nghỉ ngơi vài ngày.

Mỗi lần trải nghiệm một sự kiện lớn, Ôn Văn vẫn luôn tạm ngừng hoạt động vài ngày để điều chỉnh lại tâm tình của mình, sắp xếp lại thu hoạch, lên kế hoạch hướng phát triển tương lai.

Duy trì tinh thần căng thẳng liên tục sẽ bức điên người ta, phải thả lỏng mới là trạng thái làm việc lý tưởng nhất.

Sau khi ngủ một giấc thỏa mãn, Ôn Văn quay trở vào trạm thu nhận, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra thu hoạch của mình, bao gồm cả quái vật, vật thu nhận và một ít nguyên liệu vật tư thu hoạch được ở trấn Tỉ Dực và thành phố Hóa Sơn.

Hiện giờ nguyên liệu chưa xử lý và mớ đồng nát đang chất đống trong kho hàng, bắt mắt nhất chính là đống gai nhím biển vàng óng ánh như một ngọn núi nhỏ.

Ôn Văn chuẩn bị dành ra chút thời gian chế tạo số gai kia thành trường thương hoặc cây giáo, mũi thương có thể dùng nguyên liệu từ cây xiên màu vàng kia.

Số còn lại là nguyên liệu siêu năng linh tinh mà anh lột xuống từ trên người đám quái vật bị ký sinh, phẩm chất của số nguyên liệu này không cao nhưng linh tinh đủ thứ cả.

Muốn Ôn Văn chế tạo mấy thứ này thành vũ khí ký hiệu không phải không được, nhưng Ôn Văn không muốn phí sức, loại nguyên liệu giá trị không cao này hiện giờ Ôn Văn sắp chất đầy cả một phòng giam rồi.

Bán cho Hiệp Hội Thợ Săn có thể sẽ nhận được một số tiền săn ma không nhỏ, thế nhưng Ôn Văn cứ cảm thấy như vậy quá thiệt thòi.

Suy ngẫm thêm một chút, Ôn Văn liền biết nên xử lý thế nào.

Ôn Văn mang theo tất cả nguyên liệu tìm tới nhân viên quản lý trung tâm tầng hai, người phụ nữ tao nhã mặc lễ phục được ngưng tụ từ những điểm sáng màu xanh lá cây kia.

Cô ta đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào mà Ôn Văn từng gặp, rất có khí chất cao quý, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã giống như một pho tượng nữ thần rời xa trần thế.

Mà lúc Ôn Văn xuất hiện, phong cách của cô ta hoàn toàn sụp đổ, cực kỳ cao hứng bay tới trước mặt Ôn Văn, dùng âm thanh làm người ta tê dại oán giận nói: "Cuối cùng cậu cũng nhớ tới tôi, đồ đàn ông không có lương tâm."

"Chúng ta có quan hệ gì sao, đại tỷ..." Ôn Văn có chút đau đầu nói.

Ba vị nhân viên quản lý trung tâm của trạm thu nhận, phần lớn thời gian Ôn Văn chỉ giao lưu với người đàn ông kim loại mặc vest, bởi vì chỉ có ông ta là bình thường nhất.

Nòng nọc nước ở tầng ba là một cái hũ nút, Ôn Văn hỏi nó một đống thứ mà nó chỉ phun ra được hai chữ, hai chữ này thường là 'không biết'...

Mà nhân viên quản lý trung tâm tầng hai thì lại hoàn toàn trái ngược với tầng ba, ban đầu giống như nữ thần cao quý xinh đẹp lạnh lùng, kết quả chỉ mới hai ngày đã lộ nguyên hình.

Vẫn luôn câu có không không trêu chọc Ôn Văn, thái độ có thể nói là rất ác liệt, vấn đề là cô ta căn bản không có thực thể, Ôn Văn ngay cả ý tưởng táo bạo cũng không thể có, vì thế mới luôn tránh né.

Nhưng kế tiếp Ôn Văn có chuyện cần làm, vì thế cần cô ta giúp đỡ.

0.12307 sec| 2402.664 kb